Đổ Thạch Sư
Phan_14
Cảm giác từng đoàn từng đoàn vật nhỏ mao nhung nhung trong nháy mắt liền lao tới, nghịch ngợm nhảy lên chạm vào cậu, cảm giác thân thiết này làm Bạch Tử Thạch cơ hồ ngốc tại chỗ, cái cảm giác này quả thực tốt đẹp quá mức, làm cậu một hồi lâu sau mới thoát ra khỏi cảm giác tuyệt vời này, cậu ngẩng đầu cơ hồ là khẩn cấp hỏi: “Khối mao liêu này bao nhiêu tiền?”
Kỳ Á đi tới, tùy ý lật lật vài cái: “Khối này bề ngoài tương đối khá, gần như là một trong những khối tốt nhất ở chỗ này của ta, 310 vạn.”
“310 vạn!” Bạch Tử Thạch có chút giật mình, “Khối mao liêu này cũng không lớn, 310 vạn có phải hơi đắt hay không?”
Kỳ Á tùy ý khoát tay áo: “Ngươi nhìn một chút đây là chỗ nào, 310 vạn tuyệt không nhiều. Ta đã tính rẻ cho ngươi rồi, nếu là người khác khối mao liêu này ít hơn 340 vạn ta tuyệt đối không bán!”
Bạch Tử Thạch cắn cắn môi, lại nhìn một chút khối mao liêu kia, không nói gì, trực tiếp lách đi qua, cậu mua không nổi.
Liên tiếp nhìn mấy khối mao liêu có sương mù, bên trong trên căn bản đều có phỉ thúy, chẳng qua là phẩm chất phỉ thúy tốt xấu khác biệt, chỉ cần là cảm thấy cảm ứng lực mạnh, Bạch Tử Thạch đều nhất nhất hỏi giá tiền, mà những khối rõ ràng còn không bằng khối Phù Dung Chủng giải ra được ở nhà Bích Khê, cậu đều không để ý đến, nhưng thật đáng tiếc là, những khối phẩm chất tốt, hiển nhiên giá đều không phải giá mà cậu chịu nổi. Hơn nữa, Bạch Tử Thạch phát hiện, trừ một khối vỏ ô sa, phẩm chất phỉ thúy bên trong giá tiền không cao như một khối vỏ bạch sa khác ra, Kỳ Á đem giá tiền mao liêu sắp xếp từ cao xuống thấp, căn bản cũng chính là thứ tự phẩm chất phỉ thúy cao thấp mà cậu cảm ứng được. Phần nhãn lực này, thật là tinh chuẩn!
Bạch Tử Thạch nhìn thoáng qua Kỳ Á, sâu sắc cảm giác mình khó mà ở nơi này dưới mắt người ta kiếm trác được gì. Kỳ thực khi Bạch Tử Thạch kinh ngạc vì ánh mắt tinh chuẩn của Kỳ Á, thì Kỳ Á sao lại không ngạc nhiên vì cậu? Kỳ Á năm nay 58 tuổi, năm ngoái mới tại tổng công hội đổ thạch sư thông qua khảo nghiệm của công hội đổ thạch sư, từ đổ thạch sư học đồ cấp mười tấn thăng thành đổ thạch sư cấp một, phần tư chất này ở Á Thành cũng là hiếm có. Lần này xuất hiện ở chỗ này cũng bởi vì người bạn thuở nhỏ gả cho một thú nhân ở Maca thành nên đến thăm một chút, thú nhân bày quầy bên đường chính là bạn lữ của bằng hữu hắn, hắn nhất thời cao hứng, chọn lấy ít mao liêu bán ở chỗ này, không nghĩ tới ở nơi này cư nhiên gặp phải một tên nhóc có ánh mắt tinh chuẩn. Tên tiểu tử này nhìn đều là mao liêu có bề ngoài tốt nhất ở nơi này, đây vốn cũng không có gì, những người hơi hiểu đổ thạch cũng nhìn ra được, đáng lẽ Kỳ Á cũng không có để ý, song, chỉ chốc lát sau hắn liền phát hiện mấy khối mao liêu mà tiểu á thú nhân kia hỏi giá trên căn bản đều là mấy khối hắn đoán có thể ra lục ! Mà mấy khối vẻ ngoài tốt nhưng khó ra lục, chỉ xem qua liền để xuống. Đây chẳng lẽ là một cao thủ tàng ẩn? !
Kỳ Á thu hồi vẻ thờ ơ lúc mới đầu, cẩn thận quan sát tiểu á thú nhân này, lúc chạm đến mao liêu cũng không mang hắc văn bao tay, thông thường người như vậy có hai loại tình huống: một loại là không bị U Tháp xâm hại, một loại còn lại là người mới không thường xuyên đổ thạch, cảm thấy một hai lần tổn hại của U Tháp cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng không biết cậu ta là loại nào? Mà thời điểm cậu ta xem xét mao liêu cũng không cần công cụ gì, kính lúp, cường quang khí không nói, ngay cả nước cũng chưa từng vẩy qua! Cùng lắm cũng chỉ lấy tay lật mao liêu nhìn một hồi rồi để xuống. Kỳ Á có chút mơ hồ, có dạng cao thủ như này sao? Ngay cả mấy cái đại sư trong công hội đổ thạch sư cũng không thể cứ lật lật nhìn nhìn như thế liền xác định bên trong có phỉ thúy hay không a!
Bạch Tử Thạch cũng không biết suy nghĩ trong đầu á thú nhân bên cạnh đã vòng vo mấy vòng, cậu nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi: “Nơi này có mao liêu 80 vạn trở xuống không?”
“Có.” Nguyên lai là tài chính không đủ. Kỳ Á đi tới, trong đống mao liêu chọn chọn lựa lựa, móc ra mười ba khối mao liêu, mỗi khối cũng không lớn, trong đó nhỏ nhất là một khối vỏ ô sa, “Những mao liêu này thấp nhất là 5 vạn, cao nhất là 80 vạn.”
Bạch Tử Thạch lần này không nhìn từ phẩm chất tốt nữa, trực tiếp chọn một khối mao liêu màu nâu bên trên không hiện trứng muối cầm lên, mao liêu không có bất kỳ phản ứng nào làm cậu có chút thất vọng để xuống. Lại tiếp tục chiến đấu với một khối khác, chỉ một lát sau, lại để xuống, xem qua khoảng năm sáu khối, phát hiện có một khối lực cảm ứng không sai biệt lắm là phẩm chất Đậu Chủng, còn có một khối so với Đậu Chủng mạnh hơn không ít, nhưng lại yếu hơn Phù Dung Chủng, những khối khác đều là trắng bóng một mảnh. Thả xuống một khối không có gì trong tay, Bạch Tử Thạch cầm lên khối vỏ ô sa nhỏ nhất.
Khối vỏ ô sa này chính là khối mà Kỳ Á nói giá tiền thấp nhất, là sau khi hắn chọn mao liêu, lão bản cho kèm theo, không chỉ nhỏ nhỏ, mà biểu hiện cũng không tốt, chỉ có một đoàn trứng muối rời rạc không nhìn kỹ là nhìn không ra, mãng văn hoàn toàn không có, thậm chí ngay cả rêu hoặc vết nứt để mạo hiểm đổ cũng không trông thấy một mống, thứ duy nhất được cho là ưu điểm, chính là theo lão bản nói, đây là tổ tiên nhiều đời truyền lại, mao liêu được sản xuất ra từ mỏ sơ đại. Lúc đầu tổ tiên lão bản cũng bởi vì nghĩ đây dầu gì cũng là lấy từ mỏ sơ đại lão khanh, mấy lần có người coi trọng cũng không chịu bán tháo đi, mới lưu lạc trở thành kết cục vật tặng kèm thế này, bất quá nguyên nhân cũng vì Kỳ Á là khách hàng lớn.
Ban đầu Kỳ Á cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhưng sau khi nhìn kỹ, tuy kết luận nó xác thực giống liêu tử lão khanh sơ đại nhưng ngoài điểm đó ra, cũng không nhìn ra một điểm có thể ra lục, cũng không biết suy nghĩ thế nào, lại định giá năm vạn để đó. Năm vạn điểm với mao liêu biểu hiện như vậy mà nói thật ra cũng coi là giá rất cao.
Mà bây giờ, Bạch Tử Thạch lại cả người ngốc trệ, một khối mao liêu cỡ hai bàn tay đang được cậu cầm. Cậu cứ như vậy cảm giác đang đặt mình trong cơn mưa ấm áp, những tiểu mao cầu mìn màng đang rơi khắp toàn thân cậu, nghịch ngợm đụng chạm vào tâm linh của cậu, nhiều như vậy, ấm áp và thân thiện như vậy. Hai tay cậu nắm chặt khối mao liêu này, gắt gao kiềm chế vẻ mặt kích động của bản thân, đem khối mao liêu này đặt sang một bên, tiếp tục xem năm khối còn lại.
Mặc dù là đang xem, nhưng thật ra cậu đã không còn tâm tư gì, toàn bộ tâm thần đều đang nghĩ tới đó là một khối phỉ thúy như thế nào? Mà lại có thể làm cậu sinh ra cảm giác như thế, gần như còn mạnh hơn so với tất cả Phí Thúy cậu đã cảm ứng được cộng lại. Cuối cùng trong hơn mười mấy khối mao liêu còn lại cậu chọn ra cái khối mao liêu so với Đậu Chủng mạnh hơn, so với Phù Dung Chủng yếu hơn để sang một bên: “Ta muốn hai khối này, bao nhiêu tiền.”
Kỳ Á thấy Bạch đem khối ô sa quặng sơ đại lão khanh chuyển ra, lông mày hơi nhướn lên, chỉ vào khối vỏ hoàng sa hơi lớn hơn chút ở bên cạnh: “Này khối phải 33 vạn, khối nhỏ này, 5 vạn, tổng cộng 38 vạn.”
Bạch Tử Thạch gật đầu, lấy ra thẻ từ của mình, đưa cho Kỳ Á, Kỳ Á nhận lấy, rồi dẫn Bạch vào trong cửa hàng, hai người thanh toán xong mới đi ra, Kỳ Á nhìn hai khối mao liêu trên mặt đất: “Chỗ này của ta có công cụ giải thạch, dùng một lần 100 điểm, bất quá nhìn ngươi đáng yêu như thế, ta sẽ không thu ngươi tiền giải thạch.”
Bạch Tử Thạch cũng khẩn trương muốn biết phỉ thúy như thế nào mà đem lại cho cậu cảm giác như thế, huống chi còn có Vincent và Allan là hai thú nhân, cậu không thể mang theo hai khối nguyên thạch lên đường, cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu.
“Cần giúp một tay không?” Kỳ Á hảo tâm hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối vỏ ô sa kia, thành thật mà nói bây giờ hắn đối với khối mao liêu này lại thấy hứng thú, tại sao trong nhiều mao liêu biểu hiện tốt hơn lại không quá đắt tiền thế kia, mà tiểu á thú nhân khiến người ta nhìn không thấu này lại xem trọng khối này chứ ?
Bạch Tử Thạch vốn cũng không am hiểu giải thạch lắm, đã có người hỗ trợ vậy cậu cũng vui vẻ bằng lòng, đem khối vỏ hoàng sa đưa tới, rồi chỉ vào khối vỏ ô sa trên mặt đất nói: “Khối biểu hiện tốt này liền phiền lão bản, còn khối còn lại ta làm, chúng ta mỗi người một khối, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Kỳ Á. . . Kỳ thực, ta muốn giải chính là khối biểu hiện không tốt kia nha. . . Hắn nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp đem khối mao liêu này đặt dưới máy cắt thạch, mao liêu thế này không cần sát, trực tiếp cắt cũng được. Nhìn một chút trứng muối và mãng đái, độ nông sâu, hình dáng, hướng đi, nhiều ít, mật độ, sau đó liền kéo xuống tay cầm của máy cắt thạch, một đao hạ xuống, vẩy lên ít nước, liền nhìn thấy một vệt lục nhỏ nhỏ, cũng không phải thanh thúy, mà lộ ra có chút trầm muộn. Kỳ Á cũng không thấy bất ngờ, liền đem mao liêu xoay hướng khác, rồi cắt mấy đao, mỗi lần đều là hai ba đao là thấy lục, riêng phần công lực này thôi cũng khiến Bạch Tử Thạch xúc động.
Kỳ Á bên này tiến triển rất nhanh, Bạch Tử Thạch cũng không hàm hồ, lựa chọn sử dụng đá mài thủ công, bắt đầu sát từ một điểm trên vỏ ngoài, cậu cũng không biết phỉ thúy bên trong đến tột cùng lớn bao nhiêu, nằm ở đâu, nhưng chỉ cần sát cẩn thận từng chút một, thì chắc chắn sẽ không tổn hại đến nó.
Kỳ Á tình cờ ngẩng đầu, nhìn thấy loại động tác cẩn thận này của Bạch Tử Thạch, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, vừa có chút ngưng trọng không rõ ràng. Dứt khoát ngừng công việc trong tay lại để nhìn đối phương sát thạch, lần này từ động tác của Bạch Tử Thạch, Kỳ Á nhìn ra Bạch Tử Thạch thật sự là người mới giải thạch, tay không ổn định, phương hướng, độ mạnh yếu sát thạch cũng không chú trọng, nhưng duy nhất một điểm chính là rất cẩn thận. Bất quá khi nhìn đá vụn rơi xuống mặt đất ngày càng nhiều, mao liêu lại vẫn như cũ một mảnh trắng bóng, Kỳ Á liền không còn chút kiên nhẫn nào.
Quả nhiên chẳng qua là một khối gạch liêu a. Hắn không khỏi cười thầm bản thân, nhìn bộ dạng giải thạch và tuổi tác của đối phương, cũng biết chỉ là cái thái điểu mới nhập môn, nếu là cao thủ, trên người chẳng lẽ chỉ có 80 vạn thôi sao? Thế mà lại cảm thấy tiểu á thú nhân này là một cao thủ thâm tàng bất lộ!
Bạch cũng mặc kệ Kỳ Á đánh giá động tác của cậu thế nào, dù sao phỉ thúy bên trong cũng không được phép chịu một tý tổn hại nào, nhưng mà thể tích khối mao liêu trong tay cũng đã ngâm nước hơn một nửa mà vẫn không thấy bóng dáng phỉ thúy, lúc này Bạch Tử Thạch cũng lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ cảm ứng lực lại sai lầm? Nhưng mà không thể a, đến tận bây giờ cậu vẫn có thể cảm giác được loại va chạm giống như bị cơn mưa to ấm áp dội vào này.
Nhất định có, Bạch Tử Thạch nhẫn nại sát thạch, Kỳ Á bên cạnh đã sớm đem khối phỉ thúy còn lại giải ra để ở một bên, là khối Du Thanh Chủng, độ thông thấu cùng sáng bóng làm nhìn qua có cảm giác bóng nhẫy, là loại thường gặp, nhưng cũng may khối này lục sắc nồng đậm, mặc dù rõ ràng không tinh khiết, có thành phần màu xám, màu lam, nhưng cũng coi như trong thượng phẩm Du Thanh.
Hắn dựa vào vách tường cửa hàng, nhàn nhã nhìn tiểu á thú nhân kia ngồi lặp lại những động tác nhàm chán, khối mao liêu kia chỉ còn lại bằng hai nắm tay của tiểu á thú nhân, một chút dấu hiệu ra lục cũng không có, cũng không biết tại sao cậu vẫn chưa bỏ cuộc.
Kỳ Á nhìn một hồi cảm thấy chán, quay đầu quan sát thú nhân có tướng mạo tuấn mỹ bên trong cửa hàng mà lúc này tới, cũng không biết tại sao, hắn tổng cảm thấy đã thấy qua người thú nhân này ở đâu đó.
Ánh mắt của hắn cũng không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến Vincent, tầm mắt của Vincent nháy cũng không nháy chuyên chú đặt trên người tiểu á thú nhân đang không chút dấu hiệu bỏ cuộc kia.
Kỳ Á chép miệng: “Kêu cậu ta bỏ cuộc đi, đã đến mức độ này, cậu ta cho dù có đem cả khối mao liêu sát ra cũng không có gì đâu, chỉ uổng phí sức lực thôi.”
Vincent giống như không nghe thấy gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Kỳ Á, Kỳ Á không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ mị lực của hắn giảm xuống? Bản thân luôn kiêu ngạo vì là á thú nhân được hoan nghênh làm Kỳ Á không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu tùy ý nghiêng mắt nhìn cảnh sắc chung quanh.
Đột nhiên một tiếng kinh hô ngắn ngủi của Bạch Tử Thạch hấp dẫn sự chú ý của hắn, trong thanh âm kia tràn đầy kinh hỉ cùng kinh ngạc.
Kỳ Á tò mò nhìn sang, khi tầm mắt của hắn chạm đến mảnh mao liêu tiểu á thú nhân cầm trong tay, con ngươi nhất thời trợn tròn, trong nháy mắt động tác từ đứng dựa biến thành chạy vọt qua, hai ba bước liền qua, gần như là đoạt lấy, đem khối mao liêu trong tay Bạch Tử Thạch cầm lấy: “Tiếp theo để ta giải.”
Bạch Tử Thạch cũng không thèm để ý đến sự mạo phạm của hắn, ngược lại cậu phi thường hiểu tâm tình của Kỳ Á, cậu buông mao liêu, ngồi xuống sát Kỳ Á, hai má đỏ ửng tràn đầy kích động nhìn chằm chằm động tác đối phương, tuyệt không để ý vụn đá bắn ra rơi đầy lên tóc cùng người cậu.
Vincent đứng ở cửa, nhìn hai mắt tiểu á thú nhân phát sáng kinh người, môi cong lên khẽ cười.
Chương 29 Cầu hôn
Vincent tuyệt không thấy lạ vì kích động của hai người, cho dù đứng xa như vậy, nhưng hắn cũng có thể thấy được dáng vẻ tuyệt thế của khối phỉ thúy đang dần dần lộ ra trong tay Kỳ Á, đó là sắc đỏ tươi kinh tâm động phách, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang chói mắt, giống như một dòng máu tươi, thuần khiết, mê hoặc con người.
Đó là Huyết Phỉ, đỉnh đỉnh cực phẩm Hồng Phỉ Thúy tồn tại trong truyền thuyết. Trong Hồng Phỉ, chủng tốt, thủy tốt, độ trong suốt cao, hơn nữa loại màu đỏ nồng đậm tựa như mặt trời mọc lên ở phía đông, chính là cực phẩm trong Hồng Phỉ, mà Huyết Phỉ lại là truyền thuyết vượt trên cả cực phẩm Hồng Phỉ, khối Huyết Phỉ này toàn thân sắc đỏ tươi đều đặn, cực phẩm Thủy Tinh, thông thấu thuần tịnh tựa như máu chảy trong Thủy Tinh Chủng. Một khối Huyết Phỉ bằng khoảng nắm tay của ấu tể, chỉ cần thú nhân có được, nhiều nhất chỉ cần mấy tiếng, là có thể đem năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong hấp thu, không cần chuyển hóa, thậm chí không cần làm quen, giống như là hô hấp bình thường rất tự nhiên. Có thể nói trừ cực phẩm Mặc Phỉ ra thì Huyết Phỉ, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, cực phẩm Kê Du Hoàng, Tử Nhãn Tình là những loại phỉ thúy được thú nhân coi trọng nhất. Những loại phỉ thúy này mỗi lần xuất hiện đều dấy lên một trận điên cuồng.
Hết thảy điều này Bạch Tử Thạch vẫn chưa rõ ràng lắm, ngoại trừ biết năng lượng của bảo thạch có thể làm cho thú nhân tiến hóa ra, cậu đối với loại phương thức tiến hóa đặc biệt trên Bác Nhã đại lục này trên căn bản là chả biết tý gì.
Một khối nho nhỏ Huyết Phỉ này ước chừng hao tốn một tiếng của Kỳ Á mới hoàn toàn đem nó giải ra, lúc sát chỉ sợ sát hư mất dù chỉ một điểm. Dùng nước sạch cẩn thận rửa sạch bụi bẩn bám trên mặt Huyết Phỉ, Kỳ Á mê muội nâng niu khối Huyết Phỉ nhỏ này: “Không nghĩ tới ta cũng sẽ có một ngày tự mình giải ra Huyết Phỉ. Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, cả khối trong suốt, nhan sắc đỏ tươi như máu, thuần khiết đều đặn, thật sự là rất đẹp. . . Một khối Huyết Phỉ nhỏ thế này cũng có thể khiến một cái thú nhân cấp một tiến hóa thành thú nhân cấp sáu. . .”
Trong mắt Bạch Tử Thạch cũng tỏa ra thần sắc si mê, cực phẩm Hồng Phỉ thế này ngay cả ở đời trước cậu cũng không có cơ hội tận mắt nhìn thấy, tối đa cũng chỉ thấy hình chụp, khi đó cậu cũng cảm thấy phỉ thúy trong ảnh diễm lệ vô song bức nhân tâm phách (gần giống làm hồn bay phách lạc), tới tận bây giờ cũng không nghĩ rằng có một ngày có thể chân chính nhìn thấy Huyết Phỉ, cũng chỉ có thấy qua mới có thể thấu hiểu sự mỹ lệ của Huyết Phỉ không chỉ một tấm hình mỏng manh có thể diễn tả được, Huyết Phỉ còn chưa mài qua, chỉ đơn giản nằm trong bàn tay người mà như đem toàn bộ tay chiếu đỏ bừng, giống như áng mây đỏ đang cháy rừng rực nơi chân trời, đẹp đến thiêu cháy tâm linh con người.
Kỳ Á thưởng thức một lúc, mới lưu luyến không rời đem Huyết Phỉ đưa cho Bạch Tử Thạch, cũng trịnh trọng dặn dò: “Nhất định phải đem nó cất kỹ, một khối Huyết Phỉ thế này có thể khiến thú nhân liên tiếp tiến hóa được mấy cấp, cũng đủ để khiến bất kỳ kẻ nào làm trái với lương tâm đến cướp đoạt.”
Mặc dù không rõ lắm chuyện tiến hóa được mấy cấp là có ý gì, nhưng hoài bích có tội đạo lý này Bạch Tử Thạch tất nhiên minh bạch, Vincent từng nói với cậu, từ khi thú nhân trên Bác Nhã đại lục không ngừng tiến hóa trở nên mạnh mẽ, áp lực sinh tồn giảm xuống, địa vị bốn quy tắc thép ‘Dũng, Chính, Bất Khuất, Bất Thối Lui’ trên đại lục cũng dần dần giảm xuống, việc trước kia bị mọi người kinh bỉ, đến bây giờ thậm chí đã trở thành một việc phổ biến. Chuyện cướp bóc cũng không phải là chuyện gì hiếm, dù sao so với việc mạo hiểm tính mạng săn thú, không làm mà hưởng thật sự là lẹ hơn rất nhiều.
Hơn nữa ở chỗ này cậu chỉ là một á thú nhân, nói thẳng ra chính là á thú nhân nhỏ yếu nhất trên tinh cầu, cầm khối Huyết Phỉ này, nghĩ thế nào thì hệ số an toàn cũng rất thấp. Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút, cuối cùng đem tầm mắt hướng về Vincent.
Cái thú nhân kia đang đứng ở cạnh cửa nhìn cậu, màu đen trong mắt cơ hồ không có một tia gợn sóng, gương mặt tuấn mỹ nhìn không ra thần sắc gì, lạnh lùng đứng ở nơi đó lại làm Bạch Tử Thạch có cảm giác an lòng đến kỳ lạ. Lấy lại bình tĩnh, Bạch Tử Thạch cầm Huyết Phỉ đi về phía Vincent, đưa bàn tay cầm Hồng Phỉ đến trước mặt Vincent: “Ngươi muốn không?”
Một tia kinh ngạc rốt cục cũng lóe lên trong mắt Vincent, hắn cúi đầu, nhìn khối Hồng Phỉ tiên diễm mỹ lệ lộ ra trong lòng bàn tay trắng nõn của tiểu á thú nhân, mấy phút sau, hắn chậm rãi nở nụ cười, không giống với nụ cười yếu ớt trước kia, lần này thú nhân cười rất rực rỡ, cả người giống như mùa đông lạnh lẽo băng tan xuân hoa đua nở, hắn đưa tay nhận lấy khối Hồng Phỉ kia: “Đương nhiên.”
Kỳ Á ở bên cạnh có cảm giác được mở rộng tầm mắt, cứ dễ dàng như vậy. . . cứ dễ dàng như vậy! Liền đem hiếm thế trân bảo như vậy đưa đi? ! ! !”Hai người các ngươi là bầu bạn?” Chỉ có khả năng là bầu bạn mới sảng khoái đem đồ đưa cho một thú nhân khác như thế, nhưng mà tiểu đông tây này rõ ràng chính là vị thành niên, chẳng lẽ bây giờ á thú nhân vị thành niên cũng có thể khế ước sao?
Vincent rốt cuộc cũng đành liếc Kỳ Á một cái, mặc dù không nói chuyện, nhưng ý tứ trong mắt phi thường rõ ràng — Ngươi hỏi thật thừa lời.
Bạch Tử Thạch vẫn còn không biết trả lời thế nào, tình huống hiện tại của hai người rất giống như kiểu tình huống ‘Hợp đồng tình nhân’ thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình ở địa cầu? Phản bác không đúng, đồng ý lại càng không đúng, dứt khoát đừng nói cho xong. Đương nhiên, điều này cũng đơn giản liền khiến Kỳ Á cho rằng hắn đoán không sai. Bằng không ai lại đem một khối cực phẩm phỉ thúy như vậy đưa cho một tên thú nhân chứ? Cho dù cái thú nhân kia là người canh gác đã khế ước với á thú nhân thì thế nào. Một ngày nào đó người canh gác sẽ giải trừ khế ước, vạn nhất đến lúc đó hai người không còn ở cùng nhau, đây chẳng phải là thua thiệt lớn.
Kỳ thật đem khối Hồng Phỉ này đưa cho Vincent, Bạch Tử Thạch cũng có suy tính của riêng mình, thứ nhất là sau khi hiểu rõ cái thế giới này trần trụi tàn khốc, Bạch Tử Thạch càng thấu hiểu rằng phỉ thúy đối với thế giới này có ý nghĩa như thế nào, cậu mặc dù có năng lực cảm ứng phỉ thúy, nhưng tuyệt đối không có năng lực bảo vệ những khối phỉ thúy này, lấy được cực phẩm phỉ thúy, đường ra duy nhất chính là đem bán đi. Thành thật mà nói, bán đi một khối Huyết Phỉ thế này Bạch Tử Thạch thật không nỡ, cậu rất muốn đem giấu nó đi, sau đó bất kể tốn bao nhiêu thời gian đi nữa đem nó đi điêu khắc, bày ra vẻ mỹ lệ nhất của Huyết Phỉ. Nhưng ở trên mảnh đất này cậu không có căn nhà của riêng mình, không có chỗ để cậu giấu phỉ thúy. Thứ hai, phỉ thúy này đối với thú nhân mà nói thật sự là quá mức trân quý, hơn nữa phỉ thúy đối với mảnh đại lục này mà nói, trở thành năng lượng tiến hóa của thú nhân mới là thiên mệnh của chúng, đem một khối Hồng phỉ như vậy cất xó, trói buộc giá trị của nó, đối với phỉ thúy mà nói chỉ sợ cũng không công bằng. Ba là, nếu bản thân không thể lưu lại Huyết Phỉ, thế thì tất nhiên là cho người thân cận mình nhất. Từ khi ra khỏi Maca thành, Bạch Tử Thạch cũng biết, trên mảnh đại lục xa lạ này, trước khi cậu có thể độc lập sống tốt thì người mà cậu có thể dựa vào chỉ có mỗi thú nhân này thôi, Á Thành là nơi thế nào, học viện Oliver đến tột cùng là học viện thế nào, cậu tới đây có thể sẽ gặp phải phiền toái gì. . . Những điều này đều là nguy cơ không thể dự liệu trước được. Cậu hi vọng làm vài chuyện để tăng thêm quan hệ giữa cậu và Vincent.
Bạch Tử Thạch cũng không cảm giác mình làm thế là quá mức con buôn và mưu mô, hành động này của cậu cũng tuyệt không đơn thuần là từ suy tính đến vận mạng của bản thân, mà còn có một mặt là từ tình bạn đối với Vincent, mặc dù bọn họ chỉ mới quen biết không tới một tháng, nhưng cái thú nhân lạnh lùng này trầm ổn cùng chân thành như vậy, lại đem lại cho cậu một loại cảm giác giống như tri kỷ, khiến cậu ở giữa cái thế giới xa lạ này có dũng khí tiến bước, không hề lùi bước hay trốn tránh cuộc sống nữa. Cậu quý trọng tất cả các cảm thụ mà Vincent đem lại, những cảm xúc ấm áp thậm chí cả những cảm xúc ái muội.
Đương nhiên, Huyết Phỉ không thể cho không như thế.
“Ta không biết Huyết Phỉ giá trị là bao nhiêu, ta cũng không quan tâm. Nhưng, Vincent, cho ngươi cái này, ngươi phải chịu trách nhiệm sinh hoạt của ta ở Á Thành, cho đến khi ta có thể độc lập.” Bạch Tử Thạch trịnh trọng nhìn thú nhân trước mắt, nói, cái này vốn là sinh hoạt phí và học phí của cậu mà!
Vincent ngẩn ra, sau đó nụ cười lại tươi thêm vài phần, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm chói mắt cùng tuấn mỹ, ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Bạch Tử Thạch, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ.” Không biết có phải là ảo giác của cậu không, tổng cảm thấy ánh mắt của Vincent quá nhu hòa, khiến cậu cảm thấy rất ngượng ngùng.
Kỳ Á nhìn cái tiểu á thú nhân xinh xinh mềm mềm kia trên khuôn mặt phấn nộn đỏ ửng, liếc mắt, thầm nghĩ: Hai người kia cư nhiên ngay trước mặt á thú nhân độc thân trình diễn ân ái, thật là không thể tha thứ. Hơn nữa, cư nhiên lại để á thú nhân cầu hôn, tên thú nhân này thật sự là quá đầu gỗ! Ngô. . . Nhưng thật ra cũng không thể trách tên thú nhân này, phải nói là cái tiểu á thú nhân kia quá không nhịn được đi, bản thân còn chưa trưởng thành, thế mà đã vội vàng muốn đem người trói chặt.
Vincent nắm chặt Huyết Phỉ trong tay, tâm tình sung sướng vươn tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Bạch Tử Thạch: “Chúng ta trở về đi thôi.”
“Ân.” Bạch Tử Thạch không được tự nhiên né tránh một chút. Liền theo Vincent về phòng xe, trên xe sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng Allan, cũng không biết đã chạy đi đâu.
Vincent nhìn xung quanh, bỗng nhiên hướng về một hướng huýt một tiếng chói tai, một phút sau, một thân ảnh liền đột nhiên chui ra từ trong rừng cây, dừng ở bên cạnh phòng xe, làm Bạch Tử Thạch giật cả mình.
Trong tay Allan túm một viên cầu lông mao nhung nhung nho nhỏ, vẻ mặt hưng phấn: “Vincent, nhìn xem, ta tìm được cái gì này? Miêu Ô thú, còn là ấu thú. Đến Á Thành nhất định có thể bán được giá tốt, ngươi nói đám kia. . .” Song hắn vừa nói được một nửa, thì tia thấy trong tay Vincent lộ ra một mảnh hồng nhỏ, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, “Chờ một chút, trong tay ngươi cầm cái gì?”
Vincent xòe lòng bàn tay ra, khối Huyết Phỉ diễm lệ an tĩnh nằm đó, giống như một tuyệt thế á thú nhân, ánh mắt Allan nhất thời thẳng, hắn chỉ vào Huyết Phỉ lắp bắp: “Cái. . . cái này sẽ không phải. . . không phải là tiểu đông tây đổ thạch có được chứ? !”
Vincent gật đầu một cái, nụ cười trên mặt còn chưa tản đi, Allan một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, thế nhưng cặp mắt đao là từng đao từng đao hướng người Vincent chém tới, hoàn toàn là trần trụi hâm mộ, ghen tỵ, oán hận, nếu như vừa rồi hắn không ra ngoài đi dạo, khối Huyết Phỉ này chưa biết là của ai đâu.
“Ngươi tốn bao nhiêu điểm? Điểm trong thẻ từ đủ không?”
Nghe vậy, Vincent tâm tình càng tốt hơn, khóe miệng hắn nhếch lên: “Tặng không. Cậu ấy nói muốn ta nuôi cậu ấy.”
“Cái gì? !” Thanh âm Allan lại đột nhiên cất cao lên vài phần, Vincent trừng mắt liếc hắn, Allan thanh âm đề thấp xuống, trộm nhìn tiểu á thú nhân đang ngồi ở phía sau cùng Miêu Ô thú chơi đùa, “Cậu ấy chủ động ?”
Vincent gật đầu, trong lòng Allan lại bất bình, tại sao lúc ở Á Thành, tên nhãi này đã được hoan nghênh hơn mình, bây giờ lại còn có một tiểu á thú nhân đáng yêu, mềm mại lại thêm vận khí rất tốt như thế chủ động cầu hôn! ! !
Thế nhưng, chỉ một lát sau, Allan cảm thấy không được bình thường, dựa theo tình trạng mấy ngày qua mà xem xét, Bạch Tử Thạch cái tiểu á thú nhân này căn bản còn chưa thông suốt, là Vincent đơn phương nhiệt tình, sao trong không đến hai giờ khi hắn đi ra ngoài, tiểu á thú nhân này lại lớn mật trực tiếp cầu hôn được?
Nhớ đến chuyện khuyết thiếu kiến thức của Bạch, Allan có một cái suy đoán: Bạch, không phải là căn bản cũng không biết loại hành động này đại biểu cho ý nghĩa gì đi. . .
Ách. . . Không thể nào. . . đúng không. . .
.
………………………………
Huyết Phỉ – 血翡
.
………………….
đính chính 1 chút chương trước T^T cái thú nhân trông tiệm là bạn lữ của bạn Kỳ Á nhá, ko phải bạn lữ của Kỳ Á, do tối hôm trc ta mắt lé ko hiểu sao nhìn chữ ‘hảo bằng hữu’ lại thành ‘nam bằng hữu’ tưởng chỉ bạn trai linh tinh nên nhầm TT^TT xin lỗi mọi ng` a ^^”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian